11:09
0
Chẳng hiểu vì sao nhưng những ngày cuối tháng này lại có nhiều những cảm xúc như vậy, Cuối tháng 5 với cái nóng đã oi ả, nhưng vẫn còn những ngày đêm về se lạnh đã cuốn theo những khoảnh khắc vụng dại để rời đi..


Có chút hương nồng thơm ngát và chút gió lạnh se se làm trái tim nhỏ bé lại khẽ rung lên từng chút. Ôi tình yêu đã bao ngày mặn nồng giờ chỉ là những kỉ niệm mà thôi



 Cuộc đời ta có những quãng thời gian thật dài rộng, những mảnh ghép thì chật chội, giữ làm sao được một trái tim khi nó đã ngừng đập... Vào cái thời khắc họ ra đi, chỉ nên giữ những ký ức đẹp cho riêng mình.

Những đêm hè tháng 5, sao giăng đầy trời, nó đã tự hỏi mình rất nhiều lần rằng: “Khi anh rời đi, đó có phải là lựa chọn cuối cùng rồi không?"

Ngày xưa, nó thích những điều giản dị lắm. Thích trồng một vườn hoa hồng dại. Sớm mai, cắt những nụ chúm chím hồng. Cắm trong bình lớn và đặt lên bàn người mình thương. Thích pha trà vào những đêm giá buốt. Thích cuộn tròn bên những trang sách. Thích đi và được đi.

Và đến bây giờ, nó vẫn thích những điều ấy. Có chăng là thích giọng âm ấm mà dịu dàng của anh. Thích được nghe anh nói: “Anh mệt lắm”, để thấy nó quan trọng với anh đến dường nào. Thích được ủ mình trong chiếc áo khoác của anh. Nhấm nhẳng nỗi nhớ mỗi khi xa cách và dịu dàng mỗi khi ở bên.

Tản mạn tình cảm đầu hè


Năm hai mươi lăm tuổi, nó cũng ước mơ về một gia đình hạnh phúc, ước về một cái kết viên mãn cho tình yêu. Nhưng chóng vánh làm sao, trong một thời khắc nhắm mắt… Mở mắt… Tháng năm không trở lại, và người ra đi.

Tình yêu của em cũng theo người mà đi mất rồi, những viễn cảnh trước mắt giờ đã đi theo tình yêu của em rồi


Phải làm sao khi bầu trời của mình sụp đổ, ngước lên là thấy một màu u ám, tối đen?

Ngoài cửa sổ, mùa hè đã cận kề. Ngày không anh thật dài, nó pha một bình nước chanh lớn, rót vào cốc thủy tinh trong suốt. Đưa lên môi, cảm nhận rõ vị chua, thơm thơm tươi mát. Hẳn là ngày mai trời vẫn sẽ nắng, hoa vẫn nở và chanh vẫn không hết chua. Nhưng còn nó thì sao? Có ai đó đã bỏ đi cơ mà.

Tháng năm, những khoảnh khắc vụng dại đã rời đi. Nó vẽ lên mặt đất hình trái tim be bé. Tự hỏi: “Còn lại gì sau những đổ vỡ?”.

Thì thầm bên tai lời của gió: “Này cô bé, đáng yêu thế này, lại chỉ yêu có mình anh thôi sao?”…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
To Top
b:if cond='data:blog.pageType != "static_page"'>